Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Hôm qua

mình nằm, và nghĩ...cố gắng giải thích những nỗi buồn chợt đến...khi nghĩ đến một người.

Họ ko làm mình phải nhớ nhung da diết, nhưng một ý nghĩ nhỏ về họ thôi lại làm mình đau lòng đến phát khóc. Không hiểu thứ tình cảm này là gì nữa.

Kệ vậy.

Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi, tình cảm con người thực phức tạp, và rồi cũng sẽ trở thành ký ức thôi.
Trân trọng những tình cảm đang có và sẽ qua này :).

Chúc những người bạn của tôi luôn vui.

Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Almost Lover

he he he :), mình đang hâm dở nè, chả biết mình muốn j` nữa, sẽ đi làm về sớm, đi học bài, cố gắng học một chút, chả thấy một tí ý chí nào trong cái tâm tưởng hỗn loạn của mình cả.



Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Its Sad

suddenly... everything is back,

like I just woke up from a dream, a weird dream.
and the fact is sad and hurt.

.....

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

HỎng ồi

My panda eyes :-s

Tối nay

- Mình đi thăm bé nhà chị Hạnh. Suốt buổi, mình chỉ thấy một điều duy nhất:

Ấy là làm mẹ thật khó, và mình chả biết gì về chăm sóc em bé cả. Mình sợ em bé :(.

- Mình ghét tiếng nhạc ầm ỹ, mình ko muốn nói nhiều với Ỉn, nhưng mình ko thích nhạc dance, nhạc cứ ầm ầm rung hết cả cái bàn của mình :( mình luôn thích một buổi tối nhẹ nhàng, yên tĩnh, có thể một chút rock, nhưng ko phải là cả tối.

- Mình thích nhạc nhẹ, ấm và buồn, da diết như falling slowly, chênh vênh, remember when ...hoặc sôi nổi như tegami, i believe in you.

- Bạn của mình, ko muốn, ko có thời gian rỗi để đi Mộc Châu vào cuối tuần. Buồn một tẹo.

- Mình vẫn ko muốn đối diện với những thực tế. :( sao mà khó khăn với mình thế, bao nhiêu việc phải làm mà mình chả muốn làm. Thà mình đi tu còn hơn.

- Mình biết mình cần tìm một người hiểu mình chút chút, ngô nghê một chút, dở hơi một chút...để mình ko cần phải gọi điện cầu cứu một ai đó vì cần nói chuyện, mà rút cục, chẳng giải quyết được gì trong cái mớ bòng bong mình muốn nói...

Chả hiểu sao viết xong lại ngồi khóc??

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Nhớ chị béo

Bà chị của mình,

lớn hơn mình 2 tuổi, ngố, ngờ nghệch, cứng đầu, thích tiết kiệm tiền, biết cách chi tiêu hợp lý, cẩu thả, thích nấu ăn và nấu ngon, yêu tôi cực kỳ.

Ở với bà ý, mình suốt ngày phát điên lên vì mình suy nghĩ phức tạp hơn, tiêu tiền ko suy nghĩ, rất ghét làm cái gì đấy mà cẩu thả... và tôi đã từng nghĩ là mình ko yêu chị mình một tí nào!

Nhưng ở với chị gái, thì tôi ko phải nấu ăn, ko phải đi chợ, thậm chí ko phải giặt quần áo...ko phải nghĩ đến nên mua cái gì, ko nên mua cái gì, cái gì mua trước, cái gì mua sau...

thoải mái mắng bà ý mỗi khi không vừa ý...cả việc ném cả đồ đi chỉ vì cãi nhau. Thường mình luôn là người bắt đầu của cuộc cãi vã, mặc những lý do, mà những lý do đấy luôn làm tôi cáu hơn, tôi chẳng bao giờ nhận lỗi về mình. Mặc dù, với tôi, việc nhận lỗi với người khác chưa bao giờ là quá khó khăn.. nhưng với bà chị lại khác!

Mẹ tôi bảo: "chỉ khi xa nhau rồi 2 đứa bây mới ko cãi nhau nữa. Rồi đi lấy chồng có muốn giúp nhau cũng ko được, lúc đấy lại hối hận." Lúc ấy tôi chỉ ko quan tâm, ko thèm để ý.

Rồi cũng đến ngày 2 chị em ko ở với nhau nữa, tôi quay trở lại ở với người bạn cùng phòng thân thiết ngày xưa. Người mà tôi cho răng, chị tôi đã khiến tôi ko ở đc với bạn ấy nữa.

Thời gian xa nhau giờ đây chỉ mới chưa đến một năm, ko dài nhưng cũng chẳng ngắn, tôi nhớ da diết những bữa cơm nhỏ của 2 chị em, tôi nhớ những buổi cãi vã, rồi im lặng làm lành với nhau, tôi thèm được đưa chị tôi đi xem những thứ thú vị tôi được xem...

Nhưng giờ thì lại khó rồi, ở xa nhau, đi làm và những tất bật.. khiến tôi muốn làm nhiều thứ hơn cho chị tôi, nhưng đều ko thể dễ dàng như ngày xưa.

Thấm thía lời mẹ tôi từng nói...

Tôi nhớ bà chị của tôi quá đi mất.